5
Rất nhanh đã tới ngày gia yến trong cung.
Ta cùng Hoàng hậu đồng thời tới nơi, lúc ấy Chu Chỉ Diên đang ngồi cạnh Tề Thừa Uyên, vừa đút nho cho hắn ăn, trông vô cùng thân mật, song sắc mặt của Tề Thừa Uyên lại có phần không tốt.
Vừa định ngồi xuống, ta liền bị người cản lại, ngẩng đầu nhìn lên thì ra là tỳ nữ bên cạnh Chu Chỉ Diên.
"Quý phi nương nương, đây là vị trí của Diên tần nương nương nhà chúng ta."
Nàng ta vênh váo kiêu ngạo hệt như chủ mình.
Không nói đến chuyện ta là Quý phi, ngay cả cung nữ thái giám cũng đều biết, vị trí đầu tiên bên trái yến tiệc, ngoài Hoàng hậu ra thì chỉ có Quý phi.
Ta liếc nhìn tỳ nữ kia mà không đáp lời, bên cạnh, Dung An đã nhanh nhẹn kéo ghế ra, ta vừa định ngồi xuống—
"Hoàng thượng! Người xem kìa, nàng ta chiếm mất chỗ của thần thiếp~"
Tiếng Chu Chỉ Diên vang lên, trong điện dần trở nên tĩnh lặng, ai nấy đều ôm tâm tư riêng, chỉ mong chờ xem kịch.
"Hoàng thượng, người hãy làm chủ cho Diên nhi!"
Chu Chỉ Diên vừa làm nũng vừa ra vẻ giận dỗi, khiến ta lập tức nhớ tới khi còn nhỏ nàng từng vu cáo ta trộm đồ rồi chạy đến làm nũng với phụ thân.
Đó cũng là lần đầu tiên ta bị phụ thân lấy thước đánh, mặc ta giải thích thế nào ông cũng không tin.
Bản năng khiến ta nhìn về phía Tề Thừa Uyên, hắn cũng chau mày nhìn lại, bốn mắt giao nhau.
"Quý phi đã không chịu nhường thì cứ đứng đó."
Giọng nói lạnh như băng của Tề Thừa Uyên khiến người ta lạnh lòng.
Ta lập tức thu lại ánh nhìn, trong lòng cười nhạo bản thân còn mong đợi điều gì.
Nói là gia yến, các hoàng thân quốc thích và trọng thần đều có mặt, vậy mà để Quý phi đứng hầu sau một tần vị thấp kém, thực chẳng ra thể thống gì.
"Hoàng thượng, Quý phi dạo này thân thể không được khỏe, hay là cứ để nàng ngồi xuống đi."
Rốt cuộc cũng là Hoàng hậu hiểu chuyện, lên tiếng khuyên nhủ Tề Thừa Uyên.
Song chẳng hiểu sao, Tề Thừa Uyên lại không nghe lời Hoàng hậu, cố chấp bắt ta đứng đó.
"Vậy thì muội cứ đứng cho tốt đi, tỷ thay muội hầu hạ Hoàng thượng."
Chu Chỉ Diên đắc ý nói.
Dung An đỡ ta đứng sau lưng Chu Chỉ Diên, nhìn các phi tần phía trước từng người một kính rượu cho Tề Thừa Uyên.
"Hoàng thượng, thần thiếp kính người hồng phúc tề thiên, vạn tuế vô cương."
Tới lượt Hoàng hậu, nàng mỉm cười nâng chén nói lời cát tường, uống cạn xong thì tay bỗng trượt, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tiếng vỡ vừa vang lên, chỉ nghe "vút" một tiếng.
Bên ngoài điện, một mũi tên sắc nhọn bất ngờ bắn vào, cắm thẳng lên biển đề tự phía sau Tề Thừa Uyên.
Chỉ trong một khoảnh khắc im lặng.
"Á… á…!"
"Có thích khách! Bảo vệ bệ hạ!"
"Ngự lâm quân đâu rồi?"
Tiếng la hét vang dội khắp điện, bên trong lập tức rối loạn.
Tề Thừa Uyên bản năng chắn cho Hoàng hậu, các phi tần đều sợ hãi ôm ngực lùi lại, sắc mặt tái nhợt, đám đại thần cũng náo loạn không kém.
Chỉ có ta vẫn bình tĩnh, chăm chú nhìn về phía Chu Chỉ Diên.
"Tra cho trẫm, là ai lớn gan như vậy!"
Tề Thừa Uyên giận dữ hất tung bàn tiệc, lửa giận bừng bừng.
Rất nhanh, thủ lĩnh ngự lâm quân tới báo đã bắt được thích khách, nhưng người đó đã cắn thuốc độc tự tử.
"Đem vào đây."
Tề Thừa Uyên ra lệnh, không ai dám lơ là, chẳng bao lâu sau xác thích khách đã được đưa vào.
Là một khuôn mặt lạ, không giống người trong cung.
Mọi người đều bàn tán về thân phận thích khách, mà Chu Chỉ Diên ngồi phía trước ta lại run rẩy, từ lúc thi thể được đưa vào, nàng đã không giữ được bình tĩnh.
"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Ta bất ngờ ghé sát bên tai nàng mở miệng.
"Á!"
Chu Chỉ Diên bị ta dọa cho hoảng hốt, thất thanh kêu lên, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lấm tấm.
"Tỷ tỷ đang sợ điều gì vậy? Chẳng lẽ tỷ nhận ra người này?"
Vừa dứt lời, Chu Chỉ Diên liền bật dậy khỏi ghế.
"Ta không nhận ra... ta... ta sao có thể... làm sao..."
Nàng lắp bắp đến không nói nên lời, thần sắc hoảng loạn như hồn phách đều rã rời.
"Vậy sao? Tỷ tỷ không được nói dối đâu nhé. Vài ngày trước chẳng phải tỷ còn sai người đi g.i.ế.c hắn sao? Giờ lại bảo không quen biết ư?"
Ta liên tục ép hỏi, từng bước dồn nàng phát điên.
"Tỷ tỷ cũng đừng quên còn có tỷ phu, hắn đối với tỷ tình sâu nghĩa nặng, biết tỷ ở trong cung nên mới tới tìm..."
Chưa nói dứt lời, Chu Chỉ Diên đã không chịu nổi, ôm đầu la hét, khiến mọi người xung quanh đều nhìn về phía nàng, Tề Thừa Uyên cũng muốn chạy lại.
Khóe môi ta khẽ nhếch, thừa thế giáng cho nàng một đòn chí mạng:
"Chu Chỉ Diên, hắn đến tìm ngươi rồi!"
Ngay lập tức một chén trà nóng bị hắt thẳng vào mặt ta, tiếp theo là đĩa, bát, đũa đều bị Chu Chỉ Diên ném tới tấp vào người ta.
Nói không đau là giả, nhưng giây phút này ta lại ước nàng cứ đánh ta thật mạnh.
Nhìn Chu Chỉ Diên phát điên mất hết thể diện, ta chỉ cảm thấy khoái ý. Nàng vốn là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng, đến cả tư tình tư thông cũng có phụ thân chống lưng, còn ta, ta chẳng có gì.
Rõ ràng các người đã hứa, chỉ cần ta nhập cung, sẽ chăm sóc mẫu thân chu toàn, vậy mà người vẫn c.h.ế.c?
"Chu Chỉ Diên, nàng làm cái gì vậy?"
Đó là tiếng của Tề Thừa Uyên.
Hắn muốn tới, nhưng bị Hoàng hậu ngăn lại.
Ta bật cười lạnh, nhân lúc hỗn loạn, chủ động tiến lên một bước, dùng hết sức kéo lấy cánh tay điên loạn của Chu Chỉ Diên, để nàng theo bản năng hất ta ra, ta cũng thuận thế ngã xuống.
Trán va mạnh vào mảnh sứ sắc nhọn, cắt rách da mặt, máu tức thì tuôn theo gò má chảy xuống, ta khép mắt lại.
"Thư nhi!"
Bên tai có ai đó gọi tên ta, trong khoảnh khắc trước khi hôn mê, ta lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột của Tề Thừa Uyên.
6
"Đừng mà, đừng…!"
Ta hoảng hốt tỉnh dậy từ trong mộng, mồ hôi ướt đẫm trán, cung nữ vội vàng mang khăn tới lau cho ta.
"Nương nương, người làm nô tỳ sợ c.h.ế.c khiếp, để nô tỳ đi mời thái y ngay!"
Cung nữ thấy ta tỉnh liền cuống quýt định đi mời thái y, nhưng ta đã nắm chặt lấy tay nàng.
"Bệ hạ đâu?"
Ta sốt ruột hỏi.
Cung nữ ấp úng không dám trả lời, rồi quỳ phịch xuống đất:
"Nương nương, bệ hạ không có ở đây, chỉ có Hoàng hậu nương nương."
"Láo xược!"
Ta tát mạnh một cái, nửa bên má nàng to đỏ bừng lên mà vẫn không thể nguôi lửa giận trong lòng ta.
"Diên tần muội muội, cớ sao lại nổi giận như vậy?"
Là Hoàng hậu.
Hoàng hậu bước tới ngồi bên giường ta, nắm lấy tay ta:
"Tất cả lui xuống, bổn cung muốn nói chuyện với Diên tần muội muội."
Khi cung nhân trong điện đã lui hết, Hoàng hậu mới xoay lại nhìn ta, sắc mặt cũng đổi, lạnh nhạt mở miệng:
"Bổn cung đã giữ đúng lời hứa, còn phần của muội thì sao?"
Nói rồi nàng đặt vào tay ta một bình sứ nhỏ tinh xảo.
Ta mở nắp ra, trong lòng bàn tay lăn ra hai viên thuốc nhỏ màu nâu.
"Đa tạ Hoàng hậu đã thành toàn."
Ta không nói gì thêm, nuốt trọn hai viên thuốc vào bụng.
Trên mặt Hoàng hậu lúc này mới nở nụ cười, lại kéo tay ta đặt lên bụng nàng.
"Diên phi muội muội thử xem, bụng bổn cung đã lớn hơn chưa?"
Hoàng hậu vẫn ôn hòa dịu dàng như thường ngày, như thể người vừa rồi không phải là nàng vậy.
Ta nhìn vào gương đồng thấy khóe môi mình khẽ cong:
"Nương nương tự nhiên phúc dày mệnh lớn."
---------------------------
Sau vụ thích khách tại yến đầu năm, Quý phi bị Diên tần làm cho dung nhan hủy hoại, thần trí điên loạn, lời lẽ cuồng loạn, đặc biệt sai người canh giữ ngày đêm.
Còn Diên tần vì quá sợ hãi nên bất ngờ ngất đi, tỉnh lại thì tâm thần thất thường, lúc nhớ lúc quên, chỉ còn nhớ mình là ai, tính tình biến đổi khó lường, khi mừng khi giận.
Chỉ trong chốc lát, hai sủng phi vang danh một thời ở hậu cung đều gặp nạn, Tề Thừa Uyên tức giận mắng thái y bất tài nhưng cũng vô ích.
Người cũ thoái lui, người mới bước lên.
Tin Hoàng hậu có thai lan khắp hậu cung, Tề Thừa Uyên vui mừng khôn xiết, lập tức vào cung Hoàng hậu an ủi.
-------------------------
"Nương nương, hôm nay người còn chưa dùng thuốc thiện."
Cung nữ rụt rè dâng bát lên, cứ như sợ ta đến mức không dám thở mạnh.
Ta một tay cầm bát, bất ngờ buông lỏng, cả thuốc lẫn nước đều đổ ập lên đầu cung nữ.
"Nương nương tha mạng! Xin nương nương tha cho nô tỳ!"
Cung nữ hoảng sợ bật khóc, vội quỳ rạp dưới đất dập đầu xin tha.
"Chuyện nhỏ nhặt thế này cũng làm không xong, người đâu, lôi ra ngoài xử lý."
Ta thản nhiên ra lệnh.
Lập tức bên ngoài có mấy tiểu thái giám tiến vào, kéo cung nữ kia đi, tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng chẳng mấy chốc liền im bặt.
"Nương nương, người đã đứt hơi rồi."
Thái giám bên cạnh cúi mình bẩm báo, cẩn thận đỡ ta đứng dậy.
"Bên Diên tần, những kẻ biết rõ mọi chuyện đều đã xử lý xong, còn lại đều là người của chúng ta."
Tiểu thái giám báo cáo.
Ta cúi đầu liếc nhìn hắn, hắn cũng từ từ ngẩng lên, là một khuôn mặt xa lạ, nhưng dám nói chuyện như vậy với ta chỉ có một người – chính là Dung An.
Dân gian đồn đại, thuật dịch dung là bí truyền của nhà họ Triệu tiền triều, mà mẫu thân ta họ Triệu.
Nhưng người lại quá hiền lành, phí hoài một đời thủ nghệ tổ truyền.
"Đỡ ta đến Khánh Hỉ điện, bổn cung muốn đi thăm Quý phi muội muội, xem nàng dạo này sống có tốt không."