Tuyên Bình hầu như chìm trong hồi ức, lẩm bẩm:
“Bổn hầu... khi nào từng nói qua chuyện chỉ có một mình ngươi?”
Nữ chính giận đến phát cuồng:
“Không nhớ thì cùng ta xuống địa ngục mà nhớ lại!”
Vừa dứt lời, bên người hai kẻ ấy chợt lóe kim quang, thoắt cái liền biến mất tại chỗ.
【Ai da, lần này đúng là truy phu hỏa táng tràng thật rồi.】
【Nữ chính không tìm đúng vị trí, nháy mắt xuyên tới giữa cao tốc đầy xe cộ, cả hai bị xe tông c.h.ế.t tại chỗ. Tài xế cũng xui xẻo, gặp ngay hai kẻ ngu xuẩn từ trên trời rơi xuống.】
【Nữ phụ, tạm biệt nhé~ Chúng ta phải rời đi rồi, người phải sống thật tốt đấy!】
【Nhớ lấy ta, ta là đạo sĩ đó!】
【Còn ta nữa, ta là kẻ chuyên spoil đây này!】
【Hay lắm các ngươi, dám sau lưng ta mà âm thầm cosplay!】
Ta lệ rơi đầy mặt.
Thì ra những đạn mạc đáng yêu ấy, từ đầu đã biết ta có thể nhìn thấy chúng.
Chính nhờ những lời nhắc nhở đầy thiện ý ấy, ta mới có thể giành lại cuộc đời của mình.
Ta muốn dựng cho họ một tấm Trường Sinh Bia!
13
Tuyên Bình hầu cùng thị thiếp mới cưới bỗng chốc mất tích không tung tích, Kinh Triệu Doãn phái quân binh tìm ba ngày cũng không thấy, Hoàng thượng phê một bút, phong Chương Mặc Tồn làm tân nhiệm Tuyên Bình hầu.
Còn ta, nay thành Tuyên Bình hầu lão phu nhân.
Tuổi còn trẻ, làm lão phu nhân cũng thấy ngượng ngùng.
Sau khi Dương thị ở cữ xong, ta cùng Chương Mặc Tồn thương nghị chuyện mở tư thục.
Chương Mặc Tồn đem toàn bộ tư phòng ngân lượng đưa cho ta:
“Mẫu thân, nếu không đủ, hài nhi lại nghĩ cách xoay xở.”
Ta mỉm cười nhận lấy cả:
“Không ngại, ta có của riêng.”
Chương Mặc Tồn nhìn đống ngân lượng ta ôm vào lòng mà đau như cắt thịt, hồi lâu mới quay đầu sang nói:
“Mẫu thân vui là được.”
“Tất nhiên rồi.”
Ta cười đến nheo cả mắt:
“Có đứa con hiếu thuận, còn gì hơn nữa!”
Chương Mặc Tồn – một nam tử hán đại trượng phu – mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ.
Hắn đứng dậy vén áo, quỳ hai gối trước mặt ta:
“Đa tạ mẫu thân, đã dạy dỗ con bao năm qua.”
Ta đỡ hắn dậy, rồi nói rõ chân tướng:
“Kỳ thật, năm đó là mẫu thân ruột con nhờ ta đến dạy dỗ con. Chỉ là sau này nàng ta dùng thân thể ta làm nhiều chuyện xấu, ta mới nghĩ đến chuyện báo thù.
Con không trách ta thì tốt.”
Chương Mặc Tồn lắc đầu:
“Hài nhi chưa từng trách mẫu thân. Nếu không có mẫu thân, e là con đã sớm bị bà ta hại chết.
Lúc mẫu thân mới đến, tính con đã vặn vẹo, oán trời hận đất. Nếu không có mẫu thân, sao có con ngày hôm nay.”
Hai mẫu tử ta trong phòng đầy nghĩa tình, ấm áp như xuân.
Cảm động quá, ta đem toàn bộ ngân lượng của hắn trả lại.
Chương Mặc Tồn nước mắt lưng tròng, ôm bạc mà chạy trốn như sợ bị đòi lại.
Ta nhướng mày.
Vẫn là một tiểu hài tử mà thôi.
Tiền mở tư thục, ta không thiếu.
Tư thục tất nhiên phải mở.
Về phần cháu nội, có nàng dâu Dương thị là mẫu thân, người vừa hiền lành vừa có lễ nghĩa, tất sẽ dạy dỗ ra một đứa trẻ ngoan ngoãn, biết điều.
Còn ta, tự nhiên sẽ đi dạy đám tiểu quỷ tinh nghịch trong tư thục.
<Hoàn Chính Văn>
Phiên Ngoại – Đạn Mạc Quân
Bọn ta là Đạn Mạc Quân.
Ngày ngày bay bạt khắp các tiểu thuyết, vào nam ra bắc, không nơi nào chẳng có dấu chân.
Có những chuyện trong truyện quá mức hoang đường, bọn ta liền nhịn không nổi mà phải chen vào một hai câu.
“Ngươi chắc chứ? Ta thật có thể trở về sao?”
Trong truyện Hoàn Hỉ, nữ chính không muốn nuôi con, bèn tìm một nữ phụ cùng linh hồn tương hợp để thế mình nuôi dạy.
Nữ phụ mồ côi, gian khổ thi đỗ chứng nhận sư phạm, cuối cùng lại bị nữ chính hủy hết.
Nàng ta không rành địa lý, giảng dạy lộn xộn, chẳng mấy ngày liền bị đuổi.
Không còn tiền bạc, nàng đành tìm đường kiếm chác nhanh, lợi dụng dung mạo xinh đẹp, quyến rũ một lão già.
Kết quả sự việc bại lộ, bị chính thất bắt được, một trận đánh cho nên thân tàn ma dại.
May thay, vận khí của nàng ta cũng chẳng tệ, đúng lúc nhi tử ruột thi đỗ tiến sĩ, nàng liền có thể hoán đổi linh hồn với nữ phụ.
Cớ gì lại thế!
Bọn ta giận sôi gan — sao trên đời lại có kẻ mặt dày đến vậy?
Không thể nhẫn được nữa, Đạn Mạc Quân bọn ta quyết định... phá game!
May thay, nữ phụ nghe lời khuyên, dưới sự dẫn dắt của bọn ta, nàng ấy từng bước tránh mọi hung hiểm, thẳng đường tiến về kinh thành.
Cười c.h.ế.t người, hai kẻ cẩu nam tiện nữ đánh nhau chí chóe, nữ chính gom góp chút vận khí cuối cùng, kéo theo nam chính đào tẩu về hiện đại, kết quả vừa xuyên về thì bị xe tông chết.
Ha ha ha ha!
Đạn Mạc Quân phá hoại thành công, vinh quang lui bước!
<Hoàn>
-------------
Giới thiệu truyện:👉 Tiểu Sư Muội Trà Xanh
Kiếp trước, tiểu sư muội vì Đại sư huynh mà cùng ta tranh giành tình ý suốt mấy chục năm.
Nàng không thiết tu hành, chỉ ưa chải chuốt, ngày ngày làm ra vẻ thanh thuần yếu đuối như trà xanh.
Vậy mà đến lúc Đại sư huynh câu kết với Ma tộc, tàn sát cả sư môn, nàng lại hủy dung giả dạng ta, chỉ để câu giờ cho chúng ta có được đường sống mong manh.
Cho đến lúc chết, nàng cũng chưa từng lui bước.
Trùng sinh trở lại, tiểu sư muội lại làm ra vẻ điệu đà, nửa thật nửa giả nói với ta:
“Tua kiếm của sư tỷ đẹp quá, Anh Anh cũng muốn có một cái giống vậy.”
Ta chẳng nói một lời, liền đưa qua.
Tiểu sư muội: “?”
Bình luận